Tôi thuộc tuýp người thích xê dịch. Mỗi chuyến đi đều là những trải nghiệm, những bài học khác nhau. Tôi đã đi nhiều nơi, với nhiều mục đích khác nhau và cùng những người khác nhau. Nhưng chuyến đi gần đây nhất đã đem lại cho tôi nhiều cảm xúc, nhiều điều đáng suy ngẫm mà tôi chưa bao giờ có trong đời. Đó là cơ hội được tham gia tập huấn Tổng hội 2023 ở Tây Giang (Quảng Nam) do FPT Software Đà Nẵng tổ chức.
Tràn đầy hứng khởi
Chuyến đi hơn 120km về vùng núi phía Tây của khúc ruột miền Trung. Thật sự mà nói, con đường có thể dài hơn nữa vì điểm dừng chân của chúng tôi là một thung lũng trên đỉnh núi A Vương thuộc địa phận xã Tây Giang. Tất cả mọi người đều đi bộ hơn 15km đường núi vì ô tô hoặc xe máy đều không thể di chuyển được.
Đoàn xuất phát khá sớm. Lúc ấy là 4h30 sáng, khi trời vẫn còn tối mịt, chúng tôi đã có mặt đầy đủ ở công ty để chuẩn bị khởi hành. Thời tiết mùa này sáng sớm thường có sương mù dày đặc, lạnh thì cũng có một chút, nhưng làm sao giảm được nhiệt huyết của tuổi trẻ?
30 phút sau, chuyến xe “bất ổn” bắt đầu lăn bánh. Nói là “bất ổn” bởi suốt chặng đường, xe lắc lư từng nhịp theo những cung đường đèo quanh co, kèm theo đó là những tiết mục STCo “vang dội một khoảng trời” của các thành viên trong đoàn. Sau hơn 4 giờ hát hò, chọc phá nhau, xe đã đến làng Arec, một ngôi làng của đồng bào Cơ Tu ở Tây Giang.
Kỷ niệm tại bản làng “cô độc”
Làng Arec nằm ẩn mình dưới những cánh rừng bạt ngàn trên dãy Trường Sơn. Cuộc hành trình len lỏi giữa rừng già, vượt hết ngọn núi này đến ngọn núi khác rồi vỡ òa sung sướng khi thấy thấp thoáng xa xa làn khói trắng tỏa ra từ những mái nhà lá cọ nằm quây quần bên nhau khiến chúng tôi có một cảm giác lâng lâng khó tả. À thì ra, chúng tôi đã đến rồi!
Trước chuyến đi, chúng tôi không quên chuẩn bị nhiều món quà dành tặng các em ở bản làng “cô độc”. Vài túi bánh, vài chiếc kẹo, cùng một chút món đồ linh tinh cũng khiến các em vui đến lạ. Cuộc sống nơi bản làng vẫn còn đó những khó khăn, bộn bề và đầy rẫy sự thiếu thốn. Mọi sinh hoạt hằng ngày đều giữ nguyên nét nguyên sơ vốn có. Nhưng điều kỳ lạ là nét buồn phiền không bao giờ hiện hữu trên gương mặt của người dân nơi đây…
Họ vẫn vui, vẫn hạnh phúc với những gì họ đang có. Và tôi nhận ra rằng, việc bản thân còn thiếu sót hay thua kém không phải vì mình thua thật, mà là mình đang so sánh với ai, với điều gì. Đúng là đôi khi mình phải so sánh với những điều cao hơn để cho bản thân động lực để cố gắng nhưng đôi khi cũng nên nhìn lại để biết bản thân đang có và đang may mắn như thế nào.
Thử thách đậm chất “Tổng hội”
Trao quà xong, đoàn chúng tôi bắt đầu chuyến leo núi. Thời tiết ở đây nóng gắt và khô khiến vài thành viên kiệt sức khá sớm. Từng người một băng qua ruộng lúa, từng bước chầm chậm giữ thăng bằng trên cây cầu treo lắc lư. 15km đường núi đoạn thì đồi trọc, đoạn thì đất sét trơn trượt, lối đi chỉ vừa đủ một bàn chân giữa trời nắng gắt và trên vai là chiếc balo gần 7kg khiến tôi cảm thấy khó khăn khi di chuyển.
Dù mục tiêu là thung lũng giữa đỉnh núi A Vương nhưng hơn nửa đoàn đã phải bỏ cuộc giữa chừng vì không còn sức để di chuyển nữa. Vài người khỏe hơn đã lên được đến đỉnh núi cách đích đến khoảng 5km cũng phải quay về vì đoàn không thể đi tiếp được.
Chuyến tập huấn đáng nhớ
Cả đoàn quay lại làng Arec, quyết định dựng lều và đốt lửa lại tại một con suối ở gần đó. Những cuộc vui bấy giờ mới chính thức bắt đầu. Chúng tôi cùng chụp ảnh kỷ niệm, cùng nhau mở tiệc, đốt lửa trại, hát hò, trình diễn những tiết mục STCo đã chuẩn bị từ trước. Đặc biệt là được thưởng thức những món ăn do chính người Cơ Tu nấu. Món cơm lam và thịt nướng ống tre phải nói là tuyệt vời. Một đêm say nhưng không ai “say” cả. Sáng hôm sau, chúng tôi vẫn sẵn sàng cho buổi huấn luyện của BTC: Học cách tổ chức chương trình, cách đi rừng và nhiều điều thú vị khác.
Trước khi cắm trại, tôi có cơ hội được ngồi nói chuyện, chơi đùa cùng mấy đứa nhỏ trong làng. Các em đã lớp 3, lớp 4 nhưng người nhỏ như “hạt tiêu”, nhanh nhẹn và vô cùng hiếu động. Vài em còn đang học tiếng Kinh, khuôn mặt ngờ nghệch nhưng đáng yêu vì không hiểu hết ý nghĩa của từng con chữ. Lâu rồi, tôi mới có cơ hội trò chuyện lâu với người địa phương như vậy. Những chuyến đi trước, tôi chỉ chợt tranh thủ khám phá thêm lúc nghỉ chân dọc đường. Tôi thích được trò chuyện như thế vì qua đó, tôi có thể biết thêm về phong tục, tập quán của người dân, hoặc đơn giản là thêm những câu chuyện thú vị vào cuốn nhật ký hành trình của mình.
Còn khá nhiều điều tiếc nuối vì chưa thể làm được trong chuyến tập huấn lần này nhưng nhìn chung đây là một trải nghiệm vô cùng quý báu mà tôi có được trong quãng thời gian làm việc tại FPT Software Đà Nẵng.
Cảm ơn BTC đã cho tôi cơ hội tham gia chuyến đi này. Cảm ơn những thành viên trong team Báo đã cho tôi những kỷ niệm khó quên cùng mọi người. Hi vọng sẽ được cùng nhau đồng hành thêm nhiều chuyến đi về sau.
Cả đoàn chia tay làng “cô đơn” trong sự luyến tiếc khôn nguôi. Nhìn ánh mắt bịn rịn của người làng mà ai cũng không nỡ bước chân quay về.
Mọi chuyến đi rồi cũng kết thúc nhưng kỷ niệm thì còn mãi trong những cánh rừng nguyên sơ, lấp lánh trong ánh mắt trong veo của mấy em bé người Cơ Tu và trong cả những chặng hành trình dài phía trước của người FSOFT Đà Nẵng.
Bài viết thuộc trải nghiệm của bạn Bùi Vĩnh Huy Hoàng (DPS.DS7) trong chuyến tập huấn dành cho các Cán bộ Văn hóa đoàn thể do FUN FSOFT Đà Nẵng tổ chức từ ngày 25-26/3 vừa qua, nhằm hưởng ứng chương trình “FPT Happy Run – Dấu chân hạnh phúc” mừng FPT 35 tuổi.